Khác Đọc

Đêm Giáng sinh hạnh phúc & Năm mới


Đêm Giáng sinh hạnh phúc

Đồng hồ thị trấn điểm mười hai rưỡi, và một tiếng thở phào từ lũ trẻ trong phòng học nhỏ nhà Courteney. “Chị vui vì các tiết học đã xong,” Grace, đứa lớn nhất nói. “Chị không thể học gì hôm nay được.”

“Nào,” Fanny nói, “hãy nhanh tay thu lại sách và dọn phòng, vì mamma bảo muốn gặp chị em mình sau tiết học sáng.”

Căn phòng rất nhanh được thu dọn, và bọn trẻ chạy sang thư phòng để gặp mẹ.

“Chào buổi sáng, các con yêu,” bà Courteney nói, đặt quyển sách đang đọc dở xuống. “Từ hôm nay các con được nghỉ, nên mẹ sẽ đưa các con tới thị trấn, để mua quà đặt ở cây nhà ta.” Năm nay, nhà Courteney sẽ dựng một cây thông cho đám trẻ nghèo.

“Thích quá,” bọn trẻ hân hoan nhảy múa khắp phòng. “Mình sẽ đi ngay sau bữa chính, hở mamma?”

“Ừ, mẹ nghĩ vậy, các con yêu, và giờ mau tới chỗ bà vú sửa soạn cho bữa chính đi.”

Bọn trẻ có một buổi chiều tất bật làm sao, mua thứ lớn thứ nhỏ, đủ chủng loại, kiểu dáng. Về tới nhà, chúng mệt nhoài và sung sướng được lên giường ngủ. Một tuần nữa là tới đêm Giáng sinh, và cây thông sẽ được bày ra vào đêm ấy, nên chúng phải thật khẩn trương.

Sáng hôm sau, khi thức dậy, suy nghĩ đầu tiên của chúng là về những món quà đã mua. “Không biết quà đã đến chưa nhỉ,” Harold bảo với người chị thân thiết, Beth, “chị có nghĩ quà đã đến không?” “Chị nghĩ thế đấy,” Beth trả lời, “mamma nhanh lắm.”

Tôi sẽ bỏ qua mấy ngày tiếp theo, và tiếp tục câu chuyện vào buổi sáng ngày trước Giáng sinh. Bình minh lên, trong và sáng, còn bọn trẻ thức dậy từ rất sớm. “Em chưa bao giờ thấy vui hơn thế,” Harry nói và bóp tay Fanny; “nhưng có chuông bữa sáng kìa; mình phải nhanh thôi.” Không thể nào giữ im lặng trong bữa sáng, bọn trẻ chuyện trò suốt bữa về cây thông.

“Sáng nay mình sẽ làm gì, hở mamma,” Grace hỏi. “Đi dạo thật lâu, để giải tỏa tâm trạng của các con.” Họ có cuộc dạo kéo dài đầy khoan khoái, và khi về tới nơi, những tiếng ồn vọng ra từ thư phòng thực tuyệt vời. “Ôi trời ạ! Em muốn nhìn quá chừng; nhưng thế sẽ mất cả vui,” Beth nói.

Đám người tề tựu đêm đó thực kì khôi: rách rưới và bẩn thỉu, nhưng khuôn mặt biểu lộ sự tò mò. Khi khách đã đến đủ, cửa thư phòng bật mở và cây Giáng sinh hiện ra trong vẻ lấp lánh tột bậc. Tôi ước có thể cho bạn thấy niềm vui sướng trên khuôn mặt lũ trẻ. Thực sự, ấy là một cảnh đáng chiêm ngưỡng. Cây thông đầy ắp kẹo, trái cây và quà, ai nấy đều có quà, ngoài kẹo bánh. Rồi có những trò chơi và bữa khuya mà lũ trẻ say sưa ăn, lại thêm nhiều trò chơi nữa, trước khi chúng ra về. Khi khách đã đi hết, đám trẻ nhà Courteney ngồi lại trong thư phòng và nói về những sự kiện tối hôm ấy.

Rất nhanh, người mẹ bước vào, nom cực kì mỏi mệt. “Nào, các con, các con thỏa thích chứ?” “Mamma,” chúng đáp, “đây là đêm Giáng sinh hạnh phúc nhất chúng con từng có.”

[High School Reporter, April 1899]




Năm mới

Ngày cuối của năm cũ lạnh và sầm sì. Suốt cả ngày, ánh sáng yếu, nhợt và ám khói, như ánh sáng từ cây đèn đã cạn dầu và bắt đầu cháy đến bấc. Mọi vật mang vẻ tiêu điều, cả những cái cây – cả bầu trời với những mảng xám lớn. Chuông nhà thờ như chẳng bao giờ ngừng rung. Tàu điện rên kèn kẹt, kéo lê qua như thể mong chuyến nào cũng là chuyến cuối, và khi không còn âm thanh nào khác, một con chó nhỏ, bị buộc ở đâu đó, bắt đầu ăng ẳng như mọi con chó bé vẫn làm khi bị sợ.

Năm Mới. Khi cô về tới nhà, Năm Mới đã ở đó rồi, nhợt nhạt, kỳ bí, dịu dàng và quá đỗi e lệ. Nó nằm trong những nếp rèm, trong bóng tối của những bậc cầu thang – nó đợi cô trên bậc cuối. Cô cởi đồ thật nhanh, tạo ra ít âm thanh hết sức có thể, và cũng thật nhanh, cô tết tóc. Nhưng khi nâng tấm trải giường, cô dường như thấy một bàn tay – bàn tay của Năm Mới – kéo tấm chăn xuống, và khi cô đã lên giường, bàn tay ấy giúp phủ lấy cô.

1921

Katherine Mansfield, Chi Quân dịch

Tags: Katherine Mansfield Chi Quân